Đến một giai đoạn cuộc đời chỉ toàn… phép trừ

U70 rồi, bác sĩ Hà ngồi lại, nhìn cuộc đời như nhìn vào một cuốn sổ kế toán của tạo hóa. Những năm tháng qua đi, cuộc sống cứ âm thầm thực hiện những phép trừ: trừ từng chút sức khỏe, trừ dần những mối quan hệ, trừ luôn cả những khát khao từng cháy bỏng…

Nhưng thật kỳ lạ, mỗi thứ bị lấy đi lại trả về cho tôi một điều gì đó còn quý hơn.

  • Cuộc sống lấy đi sức khỏe, không còn được nhanh nhẹn như xưa, bước đi phải dè chừng, hơi thở phải giữ gìn… Nhưng chính vì thế, tôi mới học được cách trân quý từng hơi thở còn nguyên vẹn, từng ngày còn thức dậy không phải uống th/uốc, từng đêm được ngủ yên mà không giật mình vì cơn đau. Tôi lắng nghe cơ thể mình kỹ hơn, không phải để níu kéo thanh xuân, mà để sống tử tế hơn với chính mình.

bs hà

  • Cuộc sống lấy đi vóc dáng ngày nào, làn da đã thôi căng mịn, thay vào đó là những nếp gấp thời gian. Nhưng tôi chẳng còn buồn khi soi gương nữa, vì tôi hiểu: mỗi vết nhăn là một kỷ niệm, mỗi sợi tóc bạc là một lần trải qua, một lần vượt qua. Vẻ đẹp bây giờ không còn nằm ở đôi má hồng, mà nằm ở ánh mắt bình thản biết mỉm cười với cả những được và mất.
  • Cuộc sống lấy đi nhiều mối quan hệ, những cuộc gọi thưa dần, bạn bè xưa người còn – người m.ất. Nhưng nhờ vậy, tôi mới biết trân trọng và học cách không buồn vì những điều ngoài tầm tay. Một bữa cơm bên con cháu, một cuộc trò chuyện có người lắng nghe thế là đủ đầy.
  • Cuộc sống lấy đi cả giấc ngủ sâu, những đêm thao thức tưởng như vô nghĩa. Nhưng chính những đêm ấy, tôi có thời gian đối thoại với lòng mình, nhớ lại những chuyện xưa mà mỉm cười. Tôi bắt đầu tập thiền, tập thở, và thấy giấc ngủ không nằm ở độ dài mà nằm ở cảm giác an yên trước khi nhắm mắt.
  • Cuộc sống lấy đi sự sôi nổi, sự vội vàng, mơ ước mà ngày trẻ tôi từng mải miết chạy theo. Nhưng khi không còn bị cuốn đi nữa, tôi mới thấy được vẻ đẹp của sự chậm rãi: đọc sách, ngắm một bông hoa nở, nghe tiếng chim hót sớm mai, nhìn cháu thơ bi bô gọi “bà ơi” hóa ra là thứ hạnh phúc giản dị, mà trước kia tôi từng bỏ quên.

Ở cái tuổi người ta gọi là “xế chiều”, tưởng như đang đi xuống theo bánh xe thời gian mòn mỏi… Nhưng với tôi, đó là lúc bắt đầu đi vào bên trong, như con thuyền buông neo sau những ngày rong ruổi ngoài khơi bão gió. Cuộc đời vốn là vô thường. Hoa nở rồi tàn, trăng tròn rồi khuyết.Chúng ta không thể níu giữ mãi mọi điều nhưng có thể chọn cách gặp gió mà chẳng nghiêng, gặp biến mà không động.

Tôi chọn cách đó: sống với lòng an nhiên.

  • Không than thân, trách phận.
  • Không buộc tội quá khứ, không sợ hãi tương lai.

Chỉ lặng lẽ, như người đi qua cơn mưa, quay lại mỉm cười:
“Cảm ơn đời, vì dẫu có lấy đi bao nhiêu, vẫn còn đủ thời gian để tôi học cách yêu thương những gì còn lại.”
– Bác sĩ Đỗ Thanh Hà

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *