Đừng để cuộc sống là chuỗi ngày phải chấm công…
Kể cho chị em nghe, nay bác sĩ Hà nghe được câu này từ lời lẩm bẩm hát của em trợ lý. Bác thì không rõ là lời bài hát nào, không rõ nhạc sĩ nào viết ra, nhưng chỉ một câu thôi đã khiến bác Hà khựng lại. Có lẽ người viết ra câu hát đó không chỉ là người giỏi gieo từ, mà là một người đã từng sống rất thật, từng trải qua những tháng ngày vật lộn trong guồng quay “Phải làm, phải đạt, phải cố gắng”.
Là một bác sĩ, tôi đã đi qua tuổi trẻ bằng sự phấn đấu không ngơi nghỉ. Bằng ước mơ có một chỗ đứng vững chắc trong nghề. Bằng ý nghĩ rằng: cứ cố đi, cứ giỏi đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Chúng ta cũng được dạy rằng thành công là phải có công việc “xịn” và lương cao – đó là khái niệm phổ biến trong nhiều thập kỷ qua.
Một chiếc danh thiếp đẹp, một khoản thu nhập khủng, một sự nghiệp khiến người khác nể trọng… tất cả dường như trở thành thước đo mặc định của giá trị cá nhân.
Nhưng ở tuổi này, tôi mới hiểu rằng: thành công không phải là đạt được bao nhiêu điều trong mắt người khác, mà là có thể sống an yên với chính mình mỗi ngày. Là thấy mình vẫn còn nguyên giá trị dù không phải là người giỏi nhất, giàu nhất, nổi bật nhất.

Thành công có khi nó “đời” hơn rất nhiều, chỉ cần:
– Sức khỏe tốt để làm việc và tận hưởng
– Có thời gian rảnh để hít thở, nghỉ ngơi
– Mối quan hệ bền vững để không cô đơn giữa bao nhiêu vai diễn
– Được học tập để bản thân luôn tiến bộ
– Tự do làm điều mình yêu mà không thấy tội lỗi
– Gần gũi với gia đình để thấy mình đang sống, không phải chỉ tồn tại
– Công việc yêu thích, dù không “xịn”, nhưng khiến ta thấy có ý nghĩa
– Tài chính ổn định, không bị cuốn vào vòng xoáy “kiếm nhiều rồi kiệt sức”
Tôi nhìn các bạn trẻ bây giờ nhất là các bạn gen z, tôi thấy vừa thương, vừa mừng.
- Các bạn ấy vừa đi làm, vừa không ngại đặt câu hỏi: “Tôi đang ổn không?”, “Tôi có đang sống đúng với mình không?”, “Tôi có cần nghỉ ngơi không?”.
- Các bạn dám xin nghỉ khi mệt, dám chọn công việc vì ý nghĩa chứ không chỉ vì lương, dám buông bỏ môi trường độc hại để bảo vệ tinh thần. Các bạn hiểu rằng: thành công không thể đánh đổi bằng chính mình.
- Thế rồi, giữa lúc tôi còn đang thầm mừng cho một thế hệ mới biết chăm sóc chính mình, thì tôi lại chạnh lòng khi nghĩ đến những người phụ nữ vẫn đang lặng lẽ theo dõi trang của tôi – những người chị, người em, người bạn cùng thế hệ. Họ là những người phụ nữ đã gồng mình suốt nhiều năm vì những mục tiêu rất lớn lao. Những áp lực đè nặng trên vai, nuốt nước mắt vào trong, và họ luôn tự nhủ: “Ráng thêm chút nữa thôi.” Nhưng “chút nữa” ấy… đã kéo dài tới hàng chục năm.
Tôi thực sự không muốn chị em mình sống mãi trong cái vòng tròn ấy. Tôi tin rằng, dù đang ở tuổi nào, ở vai trò nào chúng ta cũng cần phải học cách cân bằng. Không phải lúc nào cũng gồng.
Không cần phải chạy đua.Cuộc sống không nên là một bảng “chấm công” khắc nghiệt, nơi chị em phải tự đánh giá mình mỗi ngày theo tiêu chuẩn của người khác. Hãy học cách thở đều, nghỉ ngơi đúng lúc, và dịu dàng hơn với chính mình. Hãy cho phép bản thân… nghỉ một vai. Không sao cả. Chị em đã làm đủ tốt rồi!
— Thạc sĩ, Bác sĩ Đỗ Thanh Hà —
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!